Giới thiệu nội dung
Ỷ Bình ngồi tựa lưng vào gốc cây mù u cuối vườn, nhìn ra khung cảnh ruộng đất mênh mông bát ngát. Những cây mạ xanh tươi đang cúi đầu theo hướng của gió. Trái tim của Ỷ Bình tràn đầy nỗi buồn lẻ loi. Kể từ khi trở về đây, từ khi cô trở thành một kẻ mồ côi, cảm giác cô đơn và nỗi đau không ngừng nghỉ vẫn ám ảnh cô, không bao giờ rời xa.
Cô không thể quên đi sự lợi dụng mà ông chú đã áp đặt lên cô trong thời gian qua. Mọi người thường nói rằng chú là như cha, nhưng chú đã bao giờ coi cô như con của mình chưa, thay vì chỉ coi cô như một người xa lạ không thân quen. Và còn bà thím dâu, bà đã trải qua những cảm xúc với cô giống như một món nợ bất cứ lúc nào...