Giới thiệu nội dung
Nghe đến Sài Gòn là lòng ta bao nhớ... Ta muốn thêm yêu Sài Gòn, và hiểu rằng không bao giờ có thể hiểu hết về thành phố này. Ít có thành phố nào mà những người đến từ nơi khác, ở lại và chọn định cư, lại viết về nó bằng những lời đầy yêu thương như thế. Sài Gòn, với đặc trưng của mình, với cách sống của mình, liệu có bao giờ chúng ta có thể nói hết về nó?... Đàm Hà Phú không viết bằng những lời văn hoa to tát, cũng không viết về "người tốt việc tốt" của Sài Gòn. Anh viết bằng giọng thô mộc, thuần phác của người Sài Gòn, với sự thuần khiết thô mộc đó như một viên ngọc quý, và viết về những người Sài Gòn bình thường, đời thường, một sự bình thường lung linh ánh sáng của viên ngọc ấy, một viên ngọc mà nó không tự biết mình là ngọc...