Giới thiệu nội dung
Cuộc sống đầy những niềm riêng tư luôn phải giữ kín trong lòng. Những niềm đau đó có thể đi cùng ta suốt đời mà không bao giờ được nói ra. Dù có nói ra đi nữa, đôi khi vẫn còn dang dở. Ai có thể hiểu được những niềm đau không tên trong lòng người? Trong những ngày nằm bệnh, cuộc sống đã dạy tôi về lòng kiên nhẫn và biết ơn. Sống trong cuộc đời này, lòng vẫn còn đắng cay, còn hận thì mình vẫn đau. Chỉ khi biết biết ơn, ta mới thấy lòng mình thực sự tha thứ.
Tôi không muốn đem khổ đau của mình đến cho người khác. Buồn đau không mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc sống. Ai cũng có những ngày buồn đau. Khi mọi nỗ lực cá nhân không giúp ích gì, tốt nhất là hãy cố quên và buông những ngày đã qua. Cuộc sống của con người phải biết thả trôi những phiền muộn. Nắm giữ chỉ mang lại đau khổ. Khi có điều gì không ổn, hãy để bàn tay lên trái tim và thầm nhủ, "Không sao, mọi thứ sẽ qua đi!"
Tương tự, khi có người không đáng để trân trọng, ta nên tìm cách chấp nhận để buông bỏ. Càng giữ chặt thì mất mát càng nhiều, càng níu kéo thì đau đớn càng lớn. Đừng níu kéo ai đó, nếu họ muốn đi, hãy để họ đi. Đôi tay ta học cách buông thả chứ không phải để nắm chặt mãi một thứ gì đó. Nếu ta cố nắm chặt một thứ quá lâu, ta sẽ mệt mỏi và nặng nề hơn. Nghịch lý của cuộc sống đã dạy rằng "điều duy nhất chắc chắn là không có gì chắc chắn". Vì vậy, ta phải chấp nhận sự thay đổi. Thay đổi cũng là buông bỏ và để cho cuộc sống mới của mình bắt đầu.
Cuộc đời giống như một cơn gió. Tình người giống như một đám mây. Gió muốn bay khắp mọi