Giới thiệu nội dung
Dạo bước bên bờ hồ Xuân Hương, cảnh sắc xung quanh cứ khiến Thiên Ân cảm thấy như trái tim cô đang nặng trĩu với những suy tư buồn. Các cây liễu uốn quanh hồ múa may, những chiếc ghế đá thưa thớt dường như chứa đựng bao nhiêu kí ức và lưu luyến của những người đi qua đây, làm Thiên Ân cảm thấy thêm đau lòng.
Cô ngồi lặng lẽ trên một chiếc ghế trống, đôi mắt cô dõi theo những bóng sáng phản chiếu trên mặt hồ. Dù bầu trời đã chuyển sang buổi chiều, nhưng không khí vẫn giữ sự lạnh lẽo, tương tự như tâm trạng của Thiên Ân ngày này.
Cô hả hê một cái, rồi gập vạt áo lại để chống đỡ cái lạnh. Đôi mắt cô tỏ ra mờ mịt, và trong lúc ấy, cô nhận ra rằng cảm xúc của mình đang trống trải và nặng nề. Ngày xưa, mỗi khi cô đến đây hè về, ba thường dắt cô ra đây để ngắm cảnh.
Và mỗi khi cô hắt hơi, ba thường thận trọng đưa tay lên che cổ áo cô, sau đó la mắng cô vì hơi quá trời và không biết tự chăm sóc mình. Thiên Ân nhấn mạnh mắng ba vì quan tâm quá nhiều, không bao giờ để ba tự do. Bây giờ, khi ba không thể nữa, cô thì lại thấy mình vô dụng, thậm chí không tìm được một công việc ổn định để tự nuôi sống bản thân.