Giới thiệu nội dung
Trong tập truyện "Chân Trời Cũ" của Hồ Dzếnh, tác giả khám phá một thế giới chứa đựng những mảnh đời đầy gian khổ và khó khăn. Tác phẩm này tập trung vào nhiều khía cạnh của cuộc sống, từ những người đang lưu lạc xa nhà, đấu tranh để tồn tại; đến những người phải đối mặt với khốn khổ của cuộc sống và sự suy tàn của gia đình; đến những số phận bất hạnh và bi kịch, thậm chí khi cuộc đời đã đồng thuận với họ.
Hồ Dzếnh lựa chọn một giọng điệu đặc biệt trong tác phẩm này, nó không hoàn toàn bi cảm thống thiết, mà thay vào đó nghiêng về sắc thái xót xa và thâm trầm. Ngay cả khi mô tả những biến cố đau buồn, tác giả không lựa chọn viết theo một cách thất thường, mà thể hiện sự chấp nhận, như thể những khổ đau đó không chỉ là định mệnh của một cá nhân mà là một trạng thái tồn tại phổ quát của cuộc sống.
Mặc dù tôn giáo có thể ảnh hưởng đến sắc thái giọng điệu chủ đạo của tác phẩm, điều này vẫn chỉ là một giả thiết và không thể chắc chắn. Trong truyện ngắn "Vừa Một Kiếp Người," Hồ Dzếnh đã mô tả cảm giác của một nhân vật khi nhìn lên tượng Chúa, thể hiện một lẽ thiêng liêng, nhân từ và đẹp đẽ. Tuy nhiên, việc viết văn thì phức tạp hơn, đòi hỏi sự "nhìn vào trong hồn" nhiều hơn. Do đó, tác giả cảm thấy sự day dứt và ân hận bởi vì anh ta chưa thể hiểu hoàn toàn, chưa thể thông cảm hoàn toàn với những nỗi đau của con người, đặc biệt là khi những nỗi đau đó không thể nào diễn đạt được bằng lời, mà ẩn sau sự kiên nhẫn và sự hy sinh của họ.
Tác giả bị ám ảnh bởi cái nhìn buồn bã và tinh tế, những tiếng thở dài, tiếng khóc đầy xót xa, những động tác khiêm tốn của các nhân vật, vì trong đó ẩn chứa những cảm xúc, nỗi đau và sự đớn đau mà ông không thể hiểu hết ngay từ khi còn trẻ hoặc thậm chí không biết làm gì để động viên và an ủi họ. Viết văn, đối với Hồ Dzếnh, là một sự tự trách nhiệm, là cách để anh ta nhắc nhở về thái độ thấu đáo, thông cảm và lòng khoan dung cần thiết đối với con người, vì họ luôn mang một phần nào đó của mình mà không thể nắm bắt hoặc hiểu rõ ngay lập tức.