Giới thiệu nội dung
"Vậy tôi không thể tha cho ông à? Bởi vì nếu tôi tha cho ông, Thiên Ưng chắc chắn sẽ trừng phạt tôi." Giọng nói của tôi trầm trọng vang lên, hai mắt tôi bắt đầu tỏa sáng, con dao găm đang xoay vào cơ thể người đàn ông...
"Ahhhhhhhhhh!" Tiếng gào thét đáng sợ vang lên khắp căn phòng, làm mọi người trong đại sảnh không khỏi kinh ngạc. Chỉ có ba người đứng phía sau ghế duy trì sự bình tĩnh.
"Hehehehe..." Gương mặt tuấn tú của tôi hiện lên một nụ cười vui vẻ, ánh mắt tà ác liếc về căn phòng tối đen kia, tôi tin rằng... lúc này Dạ Thiên Ưng đang ngắm nhìn tôi biểu diễn cái gì?! Có thể đoán được, biểu hiện của Dạ Thiên Ưng chắc chắn là đang mỉm cười.
Đúng như tôi dự đoán, biểu hiện trên khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng trông rất hài lòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cùng lúc đó, 'dục vọng' trong miệng cô gái cũng từ từ biến thành một "vật to khổng lồ", cho đến khi cái miệng nhỏ của cô ta không thể nào chứa được nó nữa, cô ta mới từ từ nhả nó ra, đứng dậy và đi đóng cửa sổ lại.
Dạ Thiên Ưng đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm, bỗng nhiên hắn vươn tay túm lấy tay cô gái, dùng giọng điệu lạnh lẽo ra lệnh: "Tôi thích nghe tiếng gào thê thảm của đàn ông, cùng với tiếng rên rỉ thỏa mãn của đàn bà!"