Giới thiệu nội dung
Gieo Gió Gặt Bão "Thật là đáng tiếc!
- Điều gì đáng tiếc vậy? - Hảo hỏi chồng và nhìn theo hướng ông Nho đang nhìn: rạp chiếu bóng đông đúc vào buổi tối đó, không thể biết ông ta đang nhìn cái gì.
- Điều gì đáng tiếc vậy? - Hảo lặp lại câu hỏi.
- Chiếc áo...
- Áo nào?
- Chiếc áo đầm của cô bé kia đấy. Hảo bất ngờ để ý đến chiếc áo đầm của một cô bé khoảng mười hai tuổi, nhưng bà vẫn chưa hiểu ý nghĩa của từ "đáng tiếc" mà chồng đang nói. Như đoán được ý của vợ, ông Nho giải thích rõ ràng:
- Anh nói "đáng tiếc" là đáng tiếc cho cô bé, chứ không phải đáng tiếc cho chiếc áo. Cô bé đáng yêu và dễ thương như vậy mà mặc áo rất đơn giản.
- Đúng vậy. Chiếc áo này đẹp, nhưng lại là áo mua ở cửa hàng. Lúc mua có lẽ không đo, nên áo dài quá. Hoặc có đo, nhưng cha mẹ cô bé không hiểu về thời trang, mua áo không hợp, nên trông nó như người nông thôn.
- Anh thấy cô bé Tây chỉ mặc áo ngắn đến đầu gối thôi.