Giới thiệu nội dung
Năm 938, trong đêm rằm tháng giêng, gần cuối giờ canh ba, một mảnh trăng treo trên bầu trời soi sáng cả mặt đất phủ đầy sương mai và cỏ cây. Con đường vắng tanh chẳng còn bước người qua lại, hương cam khổ bay xa thế gian.
Thành Ái-châu là một nơi sầm uất, dân cư đông đúc, quan quân tấp nập. Đó là một trường đua tranh lợi danh, nhưng cũng là một hanh trình cam khổ nhiều ưu phiền. Đêm nay, trong khuya tối, khi trời lạnh, mọi người đều đi nghỉ, mọi nhà đều yên tịnh. Có vẻ như ánh đèn âm u đã che giấu đi những nổi buồn trong lòng, nhưng bỗng nhiên, sau một lúc, tiếng chuông từ ngôi chùa cúng Phật vang lên, chỉ khiến cho ta hiểu rằng dù đêm khuya, thời tiết lạnh lẽo, chim muông trong rừng đã ngủ say, cây trên núi đã yên lặng, nhưng con người vẫn chưa thể thoát khỏi sự phiền muộn trong cuộc sống, hoặc vẫn phải nghĩ cách sống sót, hoặc đang suy tính về giới hạn phiên tòa...