Giới thiệu nội dung
Kinh Pháp Cú thuộc loại kinh "Vô vấn tự thuyết," tương tự như kinh Di Đà và các kinh khác trong 12 phần giáo của Đức Phật. Kinh Pháp Cú là một tác phẩm kinh điển đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ nhất, in nhiều lần nhất và cũng đã được nhiều người dịch. Kinh Pháp Cú còn được biết đến với nhiều tên gọi khác nhau như: Pháp Cú Kinh, Pháp Cú Tập Kinh, Pháp Cú Lục, Đàm Bát Kinh, Đàm Bát Kệ và nhiều tên khác.
Trong bộ Đại Chánh kinh, kinh này cũng có nhiều tên khác nhau như: Pháp Cú Thí Dụ Kinh, Pháp Cú Bổn Mạt Kinh, Pháp Cú Dụ Kinh, Pháp Dụ Kinh, Pháp Cú Thí Kinh và nhiều tên khác. Kinh Pháp Cú ban đầu có khoảng 1.000 kệ (cú), sau nhiều lần thanh lọc thì còn 900 - 800 - 700 kệ. Hiện nay, số lượng kệ đã giảm xuống còn 423 kệ và được phổ biến rộng rãi.
Vào năm 1973, trường Chuyên khoa Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang, thầy Tuệ Sỹ đã dịch 20 kệ đầu tiên (Song Yếu) - bao gồm cả truyện tích và kệ - và giảng dạy cho Tăng Ni sinh học chuyên khoa Phật học. Dựa trên bản dịch này, mỗi kệ được diễn đạt quá dài do truyện tích khởi đầu. Sau đó, tôi đã đọc bản dịch của ông Phạm Kim Khánh, dựa trên nguyên bản của ngài Nàrada, và thấy rằng nó ngắn gọn hơn, nhưng có những truyện khó hiểu.